Thiêng liêng tiếng trống khai trường!

05/09/2025 12:30

.t1 { max-width: 100%; }

Thiêng liêng biết bao tiếng trống khai trường!

Tiếng trống ngân vang trên khắp sân trường gọi hàng ghế đá bừng tỉnh sau giấc ngủ hè mê mải. Tiếng trống làm mấy bông phượng đỏ phai còn sót lại bỗng giật mình buông tay rời cành, chao nghiêng cánh mỏng, lưu luyến giã biệt mùa hè. Tiếng trống đẩy bầu trời cao thêm, rộng thêm, xanh thêm, vời vợi một màu thu trong vắt, chứa chan.

Tôi nghe trong âm thanh ấy có lời hẹn, lời nhắc, hồi chuông báo thức gọi tôi về với sách, vở, bút, mực, trường, lớp, bạn, thầy... Bỏ lại con quay, thẻ, hòn, khăng, đáo... trên bãi đồng. Bỏ lại dòng sông mát trong chiều chiều xôn xao bến tắm. Bỏ lại cánh diều chênh chao trên bầu trời thăm thẳm... Hẹn nhau mùa lúa chín tháng Năm.

Tiếng trống gọi về ngày tôi vừa lên sáu líu ríu theo chân mẹ, chân chị đến trường. Tiếng trống gọi về chiếc áo hoa còn thơm mùi vải mới mẹ chắt chiu dành dụm rồi cặm cụi cắt may dành riêng cho chị em tôi ngày đầu năm học mới. Bao cảm xúc vỡ òa… Tôi tưởng như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực theo từng tiếng trống vang lên báo hiệu một năm học bắt đầu.

z6966355356340-32d7b92c2f14318ec9e30aeb9761b392.jpg Học sinh Trường THPT Nguyễn Trung Thiên (Hà Tĩnh) dự Lễ khai giảng năm học 2024-2025. (Ảnh tư liệu)

Với tuổi học trò, tiếng trống khai trường thân quen quá đỗi. Mà sao mỗi lần thu đến, tôi lại háo hức chờ mong. Trái tim tôi đã bao lần rưng rưng.

Có nỗi rưng rưng của cô học trò nhà quê nhỏ bé, gầy gò, rụt rè e ngại khi dự lễ khai giảng đầu tiên ở trường huyện. Trường lớp, thầy cô, bạn bè... tất cả đều mới lạ. Năm ấy tỉnh nhà vừa tái lập, trường Năng khiếu của huyện cũng vừa được thành lập, cơ sở riêng chưa kịp xây dựng nên phải học nhờ Trung tâm dạy nghề. Không tả xiết niềm vui, niềm hi vọng của thầy cô và lũ học trò chúng tôi lúc ấy, khi thầy hiệu trưởng gióng lên ba hồi trống khai giảng năm học mới, khai sinh ngôi trường mới.

Có nỗi rưng rưng của cô thiếu nữ lòng ngập tràn niềm vui xen lẫn tự hào khi đặt bước chân đầu tiên trên sân trường Năng khiếu tỉnh. Trường mới khang trang hơn, cao rộng hơn. Trời thu như xanh hơn. Cờ hoa cũng nhiều hơn, rực rỡ hơn. Quanh tôi, gương mặt nào cũng rạng ngời, ánh mắt nào cũng lấp lánh. Tim tôi thêm lần nữa đập rộn ràng theo từng tiếng trống giòn giã, ngân vang.

Có nỗi rưng rưng của cô giáo trẻ lần đầu đứng trước học trò với ngàn ánh mắt tò mò như ngàn dấu hỏi. Có nỗi bâng khuâng, thẹn thùng, bối rối. Sau bốn năm xa vắng, gặp lại tiếng trống trường sao nghe ấm lòng đến lạ, ngỡ mình được gặp lại cố nhân.

Tiếng trống khai trường tự bao giờ đã trở thành một nốt nhạc đặc biệt, không thể thiếu trong bản giao hưởng mùa thu. Giữa bao nốt lặng, nốt trầm hiu hắt của chia ly, phai úa, tàn tạ... tiếng trống trường là tiếng hoan ca của niềm mong chờ háo hức, của sự khởi đầu, gặp gỡ, của những dự định, mục tiêu mới, của niềm tin, bao hi vọng, hoài bão, ước mơ...

Cứ thế, đến hẹn lại lên. Hơn ba mươi năm gắn bó với mái trường là chừng ấy năm tôi mong chờ để lòng rưng rưng hòa cùng tiếng trống. Đã hơn ba mươi lần tôi hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc ấy – cái khoảnh khắc hồi trống khai trường vang lên giòn giã, náo nức, hân hoan. Từng hồi, từng hồi reo ca. Từng hồi, từng hồi hối thúc. Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, dồn dập hơn, bồi hồi hơn. Niềm vui dâng đầy trong mắt. Nụ cười bừng sáng trên môi.

Tôi đã từng thấy lòng mình chênh chao khi nghe giọng con đầy tiếc rẻ: “Mẹ ơi, năm nay chắc không tổ chức khai giảng được mẹ nhỉ. Vậy 3 năm học cấp ba con chỉ được dự lễ Khai giảng một lần sao?” Tôi chỉ biết an ủi con và tự an ủi chính mình: “Còn 3 tuần nữa mà con. Đến lúc đó chắc mọi chuyện sẽ ổn. Mẹ tin con sẽ được dự lễ khai giảng cuối cùng trong đời học trò.” Hai năm học của con đã trôi qua bấp bênh cùng dịch bệnh Covid-19. Hai lứa học trò ra trường không có lễ trưởng thành để lưu lại chút kỉ niệm cuối. Một lễ khai giảng online chớp nhoáng trôi qua không ý vị... Một đôi lần thôi, thiếu âm thanh tiếng trống khai trường đủ để cho ta thấy lòng trống trải, hụt hẫng, đủ cho ta nhận ra cuộc sống đang lỗi nhịp, cái nhịp đều đều mà có lúc ta thấy tẻ nhạt, ta từng mong cầu sự đổi thay.

Tháng Tám nặng nề trôi trong bao nỗi đau quặn thắt. Bao bản làng sau một đêm bị lũ cuốn trôi, xóa sổ. Bao ngôi trường bị vùi lấp. Cơn bão số 5 điên cuồng càn quét suốt một dải miền Trung để lại những tan hoang đổ nát trước thềm năm học mới... Bao nỗi niềm em thơ còn chưa khô sách vở. Bao nỗi niềm mẹ cha chưa kịp may áo mới cho con trước buổi đến trường. Bao nỗi niềm thầy cô lặn lội gieo neo qua suối, qua khe, qua dốc đèo chênh vênh trên những cung đường ngày ngày bám bản. Bao nỗi niềm tiếng trống vỡ vụn, lặng câm trong bùn đất không còn được cất lên tiếng gọi thu về...

Và thu nay, trong bản nhạc giao hưởng quen thuộc ấy, tôi lại chờ mong được nghe nốt nhạc âm vang của tiếng trống khai trường. Tôi mong bao em tôi được mặc lên mình bộ đồng phục mới, xúng xính cặp sách, trong veo mắt biếc, ríu rít nói cười như bầy chim non giữa sắc cờ hoa rực rỡ tung bay trên sân trường tháng Chín.