Người lính trong tim con

27/08/2025 17:00

Ngày 17/10/1972, nhận được tin bố hy sinh, con cùng người thân trong gia đình và các chú trong đơn vị của bố đã xuống vùng rừng núi Chí Linh - Quảng Ninh, nơi Bệnh viện Quân y 7 sơ tán, để đón thi hài bố về quê.

Con khi ấy còn nhỏ, chỉ lặng lẽ bước đi, nước mắt nhòa trong gió lạnh. Nhưng con cũng đã kịp hiểu rằng, đây không phải là một cuộc trở về để đoàn viên, mà là một cuộc chia ly vĩnh viễn…

Bố nằm lại với đất mẹ hơn ba năm thì đất nước được giải phóng. Trong niềm vui non sông nối liền một dải, con lại thắt lòng bởi nỗi nhớ: Nhớ người lính đã ra đi khi hòa bình chỉ còn trong gang tấc.

Con lần theo ký ức, hình dung lại ngày bố ra trận năm xưa, trong cơn mưa xối xả trắng trời. Trên vai bố là ba lô nặng trĩu bởi tình yêu Tổ quốc, khát vọng cháy bỏng mong ngày đất nước được yên bình, và bao chuyện dang dở của gia đình còn trĩu nặng trong lòng. Mỗi bước chân bố băng rừng, vượt suối, nối liền hai miền đất nước là từng bước tiến gần hơn đến ngày toàn thắng.

Rồi chiến trường Khe Sanh bùng nổ - dữ dội và khốc liệt. Bố bị thương nặng, được đưa về Bệnh viện Quân y 7. Người lính Trường Sơn từng hiên ngang giờ nằm bất động, mất cả đôi chân, thân thể nhiễm chất độc da cam, còn bị găm nhiều mảnh đạn nhức nhối. Nhưng ánh mắt bố vẫn sáng ngời tinh thần quật cường. Trong những cơn mê man, bố vẫn gọi tên con - tiếng gọi da diết của người cha suốt đời chỉ ước một lần được ôm con gái vào lòng.

Hôm ấy, con đã kịp đến thăm bố. Bố dang rộng vòng tay ôm con thật chặt. Con vùi đầu vào ngực bố mà khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên - và cũng là lần cuối cùng - bố con mình được bên nhau như thế. Ánh mắt bố rưng rưng như đã chờ giây phút ấy từ lâu. Bố run run mở ba lô, lấy ra mảnh dù cũ - kỷ vật mà suốt những năm tháng chiến đấu gian khổ, bố luôn mang theo bên mình.

Mảnh dù màu xanh ấy - chiến lợi phẩm từ một trận đánh ác liệt - không chỉ là vật chứng của thời bom đạn, mà còn là biểu tượng của sự sống, của hy vọng và niềm tin không bao giờ tắt. Bố đặt vào tay con và nói: “Bố giữ mảnh dù này bao năm… để mang về cho con. Khi trời trở gió, con quàng cho ấm… coi như có bố ở bên con…”.

Con không nói nên lời. Chỉ biết ôm lấy mảnh dù như ôm trọn trái tim bố - người đã dâng hiến cả cuộc đời cho Tổ quốc, cho đứa con gái chưa một lần lớn lên bên cha.

Không lâu sau, vết thương quá nặng đã cướp bố khỏi vòng tay con. Bố đã ra đi - nhưng hình bóng người lính ấy vẫn sống mãi trong trái tim con, trong mỗi mùa Thu gió sương, trong từng bước chân con giữa những ngày yên bình.

Mất mát này không thể đong đếm bằng nước mắt, cũng không thể đo lường bằng thời gian. Bố và đồng đội đã ngã xuống, nhưng ánh sáng từ họ vẫn mãi soi rọi người ở lại.

Những người lính ấy chẳng mong được vinh danh trong những bản anh hùng ca, gói trọn đời mình vào hai tiếng “Tổ quốc”. Bố con là một người lính như thế. Với con, bố là cả một bầu trời ký ức - là biểu tượng của sự kiên trung, tận hiến và yêu thương.

Con hiểu, mỗi tấc đất con đang bước đi hôm nay là kết tinh của máu, nước mắt và sự hy sinh thầm lặng của những người như bố. Càng nghĩ con càng thấm thía: Hòa bình chính là phần thưởng đẫm máu của bao người lính như bố. Mỗi lần con về thăm mộ bố - giữa cánh đồng mùa Thu lặng gió - con có cảm giác như cả đất trời đang cúi mình trước những linh hồn đã ngã xuống vì độc lập, tự do.

Và mỗi khi ngước nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay, con lại thấy bóng dáng bố và những người đồng đội năm xưa của bố. Con thấy cả một thế hệ thanh niên đã sẵn sàng hiến dâng tuổi xuân để giữ gìn từng mảnh giang sơn gấm vóc. Và con hiểu mình phải sống sao cho xứng đáng - bằng trái tim, lòng biết ơn và hành động.

Có những đêm, con ngồi bên mảnh dù cũ, lặng nghe gió lùa qua hiên nhà, tưởng như có tiếng bước chân bố vọng về từ hành lang ký ức. Mảnh dù ấy - dù bạc màu - vẫn ấm như vòng tay bố, vẫn quấn quýt bên con qua bao mùa trở gió. Bố trở về trong gió thu, trong sắc cờ đỏ, trong tiếng Quốc ca ngân vang mỗi sớm mai.

Trong ký ức của đất nước này, có hàng triệu người như bố. Họ đến rồi đi, không tên tuổi trong sử sách, nhưng đã gieo hạt yêu nước xuống lòng đất mẹ để hôm nay nở thành những cánh rừng bình yên. Họ là những vì sao khuya không bao giờ tắt, soi đường giữa đêm dài lịch sử. Và trong lòng dân tộc, họ là bản hùng ca lặng lẽ, là vì sao âm thầm soi lối cho cháu con sống một đời xứng đáng.

Và nếu có thể gửi lời qua bên kia cuộc sống, con muốn nói:

Con tự hào vì là con của bố - người lính đã âm thầm ngã xuống để Tổ quốc được nở hoa…