HLV Park Hang-seo mang quân đến vòng chung kết Giải U23 châu Á năm nay với vô vàn áp lực: Từ vị thế đương kim Á quân giải đấu, từ kỳ vọng của người hâm mộ ngày càng lớn sau những thành công liên tiếp, và từ chính cái mác “phù thủy” mà hàng loạt chiến thắng mang đến cho ông.
Nhưng ông Park thì vẫn chỉ là một con người. Ông là một hiện tượng thú vị với sự khó đoán, những toan tính khác thường, nhưng không phải mọi sự khó đoán và khác thường đều mang về hiệu quả.
Thủ môn Bùi Tiến Dũng và các đồng đội sau trận đấu với U23 Triều Tiên. Ảnh: Zing
Ngay từ SEA Games năm ngoái, ông đã không ít lần đưa ra lựa chọn ít ai ngờ tới, nhưng ở một mặt bằng trình độ không quá cao, U22 Việt Nam vẫn lên ngôi thuyết phục. Đến Giải U23 châu Á lần này, sự khốc liệt của giải đấu khiến đội bóng của ông không thể tạo nên những chiến thắng kịch tính như từng thể hiện ở SEA Games 30 năm 2019.
U23 Việt Nam của những ngày đầu năm 2020 thiếu nhiều yếu tố để tạo nên bất ngờ như 2 năm về trước. Các đối thủ đều thận trọng và nghiên cứu cách phá lối chơi của U23 Việt Nam thay vì tấn công ồ ạt "ăn tươi nuốt sống" đối thủ đến từ vùng trũng Đông Nam Á. Nội lực trong tay thầy Park cũng suy giảm đáng kể, bởi các nhân tố mới chưa đủ trưởng thành để gánh vác phần việc "khổng lồ" thay cho Văn Hậu, Văn Đức, Công Phượng, Văn Thanh…
Ông Park Hang-seo thực sự lợi hại khi “xoay tua” đội hình, nhưng với điều kiện phải có đủ bột để gột nên hồ. Khi ấy, mọi sự thay đổi thường hướng đến những giải pháp tạo ra đột biến. Còn bây giờ, ông không có đủ một đội hình tối ưu theo đúng triết lý “thủ chắc, công sắc”, và những hoán chuyển nếu xảy ra thì đa phần đều theo dạng cứu vãn tình hình.
Đặc trưng của nhà cầm quân Hàn Quốc là khai triển thế trận dựa trên một hàng phòng ngự vừa vững như bàn thạch vừa linh hoạt phản công, với những cầu thủ chạy cánh chơi đa dạng. Cả hai yếu tố đó đều không đạt, dẫn đến mọi phép tính đều không đạt hiệu quả mong muốn.
Trong tất cả ba trận đấu trên đất Thái vừa rồi, tuyến phòng thủ luôn “ngốn” của ông Park những lần thay người chẳng đặng đừng. Đình Trọng hai lần phải vào sân để “vá lỗi” cho đồng đội và trận thứ ba đá chính một cách đầy nỗ lực thì phải nhận thẻ đỏ. Tấn Sinh, Việt Anh, Ngọc Bảo… chưa tạo nên sự yên tâm. Bảo Toàn trong trận đấu hiếm hoi được xuất hiện thì lại mắc lỗi kèm người non nớt khiến đội nhà chịu quả phạt đền dẫn đến thua chung cuộc trước U23 Triều Tiên..
Và Tiến Dũng, sau hai trận tưởng như đã lấy lại niềm tin, thì đột nhiên lại “lỗi kỹ thuật” đúng theo dớp cũ. Sai lầm đã thành hệ thống của Tiến Dũng cũng làm… liên luỵ đến ông Park, vì sự kiên nhẫn của ông với một thủ thành kinh nghiệm rốt cuộc lại bị xem là bảo thủ.
U23 Việt Nam bị loại sớm, một nguyên nhân quan trọng là không thể quyết định được số phận mình ở trận cuối vòng bảng. Hai trận hoà không bàn thắng trước đó đã lấy đi nhiều nhuệ khí của các cầu thủ tấn công, vốn dĩ đang ở tình trạng quá tải như Quang Hải, Hoàng Đức, Tiến Linh, Đức Chinh…
Thực tế là U23 Việt Nam hầu như không tạo được những cơ hội dứt điểm gần cầu môn đối thủ, trong khi vũ khí sút xa của Quang Hải, Hoàng Đức bị hạn chế rất nhiều. Ở tình thế mà các tiền vệ như Đức Chiến, Ngọc Bảo vốn là trung vệ, không mạnh về chuyền bóng, Quang Hải buộc phải lùi về quá sâu để kiến tạo và cả thu hồi. Hậu quả là anh không còn sự nguy hiểm, và sợi dây gắn kết với Đức Chinh, Tiến Linh cũng trở nên rời rạc.
Đội bóng sớm về nhà ăn Tết, HLV Park Hang-seo dũng cảm nhận hết trách nhiệm về mình. Đây không phải là một giải đấu mà đội bóng của ông có thể ngẩng cao đầu, nhưng mọi sự cũng chưa đến mức bị coi là thảm họa. Bóng đá Việt Nam đã quen chiến thắng, dù vậy, một thất bại cũng là cần thiết để chúng ta tự nhìn nhận lại mình.
U23 Thái Lan đang bước đi mạnh mẽ ở chính giải đấu mà chúng ta từng thành danh, và lấy nó làm bàn đạp để chinh phục nhanh gọn các mục tiêu tầm khu vực. Một tương lai sáng sủa đang chờ đợi HLV Akira Nishino, và Thái Lan sẽ thực sự trở lại là đối trọng đáng gờm của Việt Nam.
Cùng lúc đó, World Cup 2022 vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của thầy trò ông Park và một mục tiêu thực tế hơn như giành suất tham dự được đặt ra cho World Cup năm 2026. Nhưng tương quan tại giải U23 châu Á một lần nữa đặt ra bài toán về tính khả thi của giấc mơ danh giá ấy. Chúng ta đang có một đội tuyển chất lượng, nhưng tuyến kế cận rõ ràng cần phải cải thiện thật nhiều.