Có lần tôi nói với một người bạn như thế. Bạn đó cười, bảo hạnh phúc với cậu ấy bấy giờ là bay trên vùng trời ước mơ, là chu du khắp nơi, là trong túi lúc nào cũng “rủng rỉnh” tiền để khỏi phải lo tiền nhà mỗi tháng, tiền xăng mỗi ngày, được sống đúng với đam mê và cháy hết mình cho tuổi trẻ “chẳng hai lần thắm lại” (Xuân Diệu).
Tôi thấy ở người bạn ấy là mình của bảy, tám năm về trước. Lần đầu tiên ngơ ngác bước vào đời, tôi cũng từng mơ ước như thế. Hạnh phúc với tôi rộng lớn như một bầu trời, còn tôi như cánh chim di thỏa sức chao lượn trên vùng trời thênh thang đầy nắng và gió ấy. Người bạn ấy còn trẻ, tuổi đời còn ngắn và trải nghiệm cũng chưa thực nhiều.
Có lẽ, những vết xước mà người bạn đó mang gánh ở độ tuổi này chỉ là đổ vỡ trong những cuộc tình mà mấy ai tránh khỏi trong đoạn đầu tuổi trẻ, là nỗi lo cơm áo của cậu sinh viên chân ướt chân ráo từ quê lên thành phố, lòng vẫn khôn nguôi nhớ về hình ảnh của mẹ lam lũ, tảo tần, còng lưng đi trên những rẫy thanh long, dưới cái nắng cháy da của vùng bán bình nguyên ven bờ biển Nam Trung Bộ.
Tôi khác, tuổi đời tôi nhiều, trải nghiệm tôi nhiều, và niềm đau của tôi cũng nhiều hơn. Tôi đã từng bước qua những năm tháng chông chênh của tuổi trẻ, và cũng từng bị những sóng gió cuộc đời quật đến tơi bời, tưởng chừng không thể nào gượng dậy được.
Những năm tháng lao vào vòng xoáy tấp nập của thành phố, có lúc đôi chân tôi mệt nhoài. Nhìn đời lắm cuộc chuyển di, có những phận đời tha hương - như tôi - mà còn tủi lòng hơn tôi gấp nhiều lần, bởi với họ, quê nhà giờ xa ngái. Căn nhà cũ, mảnh đất cũ, vuông sân cũ, nơi ta từng sống những năm tháng đẹp đẽ và bình yên đầu đời, nơi lưu giữ những ký ức tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mỗi người, chỉ còn là giấc mộng.
Trải qua những lần như thế, tôi xót tiếc vì đã mất đi nhiều thứ mà có lúc tôi ngỡ rằng đó là tất cả, và cũng ra nhiều điều mà trước giờ mình chưa có dịp để nhận ra. Có lẽ, tạo hóa tạo ra những “cú sốc” chỉ để con người trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn, biết kiên gan đương đầu với những cơn bão đời vẫn đang rình rập phía trước.
Tôi nghĩ về hạnh phúc, tự thấy nó giản đơn làm sao. Tôi không còn đi tìm đáp án thỏa đáng cho câu hỏi “Hạnh phúc là gì?”, bởi hạnh phúc đang nằm ngay trước mắt tôi, trong từng nhịp thở của tôi, trong tiếng nói, tiếng cười của những người xung quanh tôi. Hạnh phúc thật gần gũi, giản đơn và bình dị…
Hạnh phúc là nhà! Tôi nghĩ vậy. Đó là không gian thân thuộc, ấm áp và an hòa nhất mà mỗi người chúng ta may mắn có được. Mái nhà bình yên chữa lành tôi sau những vấp vỡ trong đời. Mái nhà che nắng che mưa, che giữ những ký ức đã thẳm sâu trong tâm hồn tôi, làm hành trang vững chãi cho tôi hôm qua, hôm nay và cả những tháng ngày sau tiếp.
Tôi nhớ một ngày nào đó, khi tôi thấy mình chẳng còn lại gì cả bởi đời đã đập vỡ tất cả rồi, tôi lang thang về nhà với trái tim trống rỗng. Nắng chiều lòa xòa trên ngọn dừa nghiêng che bóng mát xuống dòng sông quê hương cong cong mềm mại. Mái nhà hiện hữu dưới một vòm trời biêng biếc xanh.
Tôi thấy má vẫn ngồi trầm ngâm sau song cửa, bóng má đổ xuống tựa hồ như vẫn đang nỗ lực che chắn vùng trời bé nhỏ của riêng má, vùng trời mà suốt đời má gìn giữ, nâng niu. Tôi thấy bà vẫn đang nằm võng, võng kĩu kịt, bà kể chuyện đời xưa. Tôi thấy ông vẫn còn minh mẫn ngồi nhấp nháp tách trà nhìn ra đám hoa đang thắp lửa trong nắng chiều. Trong mắt ông có nắng…
Hạnh phúc của tôi là mỗi lần trở về, căn nhà vẫn ở đó, vững chãi qua bao mùa mưa nắng, gió giông. Sau bao biến động của đời, tôi vẫn còn nơi để về, để tựa vào, vẫn còn đủ mặt người thân để tôi được nghe những câu chuyện họ kể mãi vẫn không bao giờ thấy chán.
Tôi chợt nghĩ đến những nạn nhân trong vụ đắm tàu du lịch trên biển Hạ Long vừa qua, tự hỏi lòng rằng trước lúc bị con sóng nhấn chìm, họ đã nghĩ gì. Tôi thấy lòng mình xót xa đến cùng tận.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, bạc tiền, danh vọng… sẽ chẳng còn nghĩa lý gì so với hình ảnh của một mái ấm gia đình, khuôn mặt hiền từ của những người thân yêu bao giờ cũng mong mỏi họ trở về trong vòng tay bao dung, nhân hậu.
Con sóng dữ đã đẩy họ xuống lòng biển sâu lạnh, làm vỡ tan ước mơ giản đơn nhất của những nạn nhân xấu số: Về nhà. Người ơi, về thôi! Về bằng hình dạng nào cũng được, bằng những vạt khói mỏng manh, bằng thanh âm gió biển cũng được, chỉ cần trở về nhà là hạnh phúc vẫn còn.
Bởi những hình ảnh đẹp nhất của người ra đi vẫn sẽ ở mãi trong tâm khảm của những người còn sống. Đó là hiện thân đẹp đẽ nhất, kỳ diệu nhất của người, dẫu người vĩnh viễn về với trăm năm…
Link nội dung: https://saigonmoi24.com/cafe-ngay-moi-hanh-phuc-la-nha-a147938.html